Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Nhà hàng nổi, tàu du lịch, ...sinh mạng du khách mỏng manh.

          1.Tôi nhớ như in này 8 tháng 1 năm 2011, Khi đi công tác ở Cần Thơ cùng anh, chị, em trong cơ quan. Khi xong công việc anh, chi, em trong đoàn đề nghị đi Metro Hưng Lợi mua sắm rồi về nhà hàng nổi Mỹ Khánh tại Bến Ninh Kiều Cần Thơ liên hoan. Đền khoản 18h20 thức ăn được dọn lên đầy đủ thì bổng nhiên bàn ăn nghiêng hẳn về phía tôi, mọi thứ thức ăn trên bàn đều đổ ập lên người những người ngồi phí tôi, và đâu đó nghe thất thanh "Nhà hàng bị chìm !" chúng tôi hoảng loạn thi nhau bơi vào bờ, rất may là nước nơi đây cạn và gần bờ. Sau khi lên bờ kiểm tra thì Đoàn chúng tôi không ai bị thương và mất tích (sau này nghe tin báo chí thì toàn bộ nhà hàng không ai mất tích, chỉ có 2 người bị thương nhẹ). Đó là lần đầu tiên trong đời phải gặp sự cố trên và từ đó tôi ngán đi phương tiện thủy.
    Sau này nghe báo chí báo cáo của cơ quan chức năng là nhà hàng không đảm bảo điều kiện an toàn cho khách, ghe chưa được kiểm định và không trang bị thiết bị cứu hộ khi cần thiết. Chỉ bao nhiêu đó cho thấy chủ nhà hàng xem thường tính mạng du khách.

 Hình ảnh nhà hàng đang trục vớt (tầng trên, cón tần trệt đang nằm dưới nước)

     2. Ngày 17 tháng 2 năm 2011 Tàu du lịch Trường Hải 06 chở 21 du khách và 6 thủy thủ đoàn bị chìm trên vùng biện cạnh Đảo Ti Tốp thuộc TP Hạ Long, Quảng Ninh. 9 người được cứu sống và 6 thủy thủ đoàn, 12 người chết. Qua kết luận điều tra của cơ quan chức năng, nguyên nhân là do thuyền trưởng Nguyễn Văn Minh (22t) và máy trưởng Đỗ Văn Thắng (26t) khi tắt máy tàu không đóng các van ở ống thông sông lấy nước hai bên mạn tàu nên khi đầu nối đường ống kim loại ra bơm chung bị bung, dẫn đến nước chảy vào khoang buồng máy, và các anh đã bỏ trực tàu đến khi tàu gần đắm (chìm) thì xử lý không kịp. Thêm 1 trường hợp nữa lại xem thường tính mạng du khách.
Tàu Trường Hải 06 bị đắm
     3. Tin mới nhất là 19h00 hôm qua (20/05/2011) Tàu du lịch Dìn Ký đã bị đắm, trên tàu lúc đó có khoảng 50 du khách đang tổ chức tiệc Sinh nhật. Theo cơ quan chức năng số người mất tích ban đầu là 15 người trong đó có 4 trẻ nhỏ (theo vietnamnet 6h30 21/5/2011). Hiện nay các đội cứu hộ đang tiếp tục tìm kiếm. Chưa biết nguyên nhân cụ thể nhưng theo cơ quan chức năng đánh giá sơ bộ thì tàu ra khơi thì bi mưa to gió lớn làm chìm.
Lực lượng cứu hộ đang làm nhiệm vụ

Tàu khác được trưng dụng tìm kiếm.
    
Hãy chờ xem nguyên nhân kết luận của cơ quan chức năng nhé.













Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Dấu hỏi "?" !

     
     Thế là, một lần nữa mình lại thất bại trong lãnh vực kinh doanh. Đây là lần thứ 4 mình thất bại trong lãnh vực này. Không hiểu sao trong thâm tâm mình không thích công việc làm công ăn lương Nhà Nước, nhưng công việc này thì làm trôi trải. Còn trong công việc kinh doanh mà mình rất thích lại thường xuyên thất bại, có những nguyên nhân thất bại giống như được sắp đặt trước của quỷ thần (mặc dù mình hoàn toàn không tin vào dị đoan). Mình có "thiên thời, địa lợi" còn thứ mình thiếu là "nhân hòa" chăng ? Thời gian mình dành cho lĩnh vực kinh doanh thiếu chăng ? Phải phân tích thật kĩ thất bại lần này, để rút kinh nghiệm cho lần sau. Sáng nay, có bạn rũ tham gia vào lãnh vực kinh doanh khác, mà lãnh vực này minh hoàn toàn chưa biết gì, có nên tham gia chăng ? Vô vàng dấu hỏi được đặt ra, phải giải quyết cho hết những dấu hỏi này. Muốn nhờ tư vấn và tham khảo nhưng trong tất cả những bạn bè quen biết từ trước đến giờ không có ai làm trong lãnh vực "quảng cáo và in ấn". Thơi cơ làm ăn đã đến lần nữa có ai có thể cho lời khuyên không ???

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Chuyến đi miền Đông "SS BB BB MM" !

Thế là chuyến đi miền Đông Nam Bộ đã xong với tiêu chí "SS BB BB MM" hoàn thành tốt đẹp. Xin giải thích thêm về "SS BB BB MM"
SS : Xe sáu sáu (66) đàn anh xe Honda 67 danh tiếng lẫy lừng.
BB : Điện thoại Blackberry, có tính năng GPS (định vị toàn cầu) làm bản đồ số.
BB : Bụi bặm (du lịch) = An Nam mít Balô.
MM : Một mình.


  Lên kế hoạch chuyến đi trong 1 quán Cafe "Bà Đanh" (tại quán lúc đó vắng quá, tên của Quán là "Cau Vua" quán này tui thường xuyên uống).









Kiểm tra lộ trình chuyến đi, chuẩn bị mọi thứ, những tình huống có thề xảy ra trong chuyến đi, và xác xuất xảy ra.





 Vật dụng cần thiết, xong !







 Ăn sáng rôi xuất phát. "Cháo lòng" miền Tây.
 No bụng thì xuất phát, Xuất phát !!!
 Á á á "Ta li bắng" bới người ta !












 Tạm biệt Cao Lãnh, hẹn gặp lại !
 Tiền Giang là đây !

 Đến Long An !
 Đi tắt lên Tây Ninh, không vào Thị xã Tây Ninh, đi về Huyện Tân Biên, thăm khu di tích TW cục miền Nam.
 Nhà cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt trong chiến khu.
Ve ve ve, hè về, hè về.












Hoa dại ven đường.












Về Trảng Bàng ăn Bánh Canh nổi tiếng ở đây. Măm măm.











Cái khăn lạnh lau mặt mà tưởng lau gầm ô tô. Khiếp quá.










 





Ghé Củ Chi thâm chú Thuận, người có thăm niên trên 4 năm gìn giữ giống gà quý năm trong sách đỏ Việt Nam (nhưng được phép mua bán) là gà Đông Tảo (hay Đông Cảo) còn gọi là Sumo Việt Nam.

Hình em nó đây > 6Kg. Mấy em gà này ngoài Bắc chắc có nhiều, trong Nam này thì cực hiếm nhé.

 Phút giây thầm kín của em nó !
Em trống 1 tháng tuổi, mới có 1 tháng tuổi mà nặng 1kg. Tui bắt 2 cặp gà về nuôi.






























Bóng chiều !












 

Quà, quà !

 











Quà, quà !
Chuyện ngoài ý muốn khi về gần đến nhà.



Về đích !
     













Mệt muốn chết, nhưng vui quá là vui !

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Ngựa sắt già nua ! (Viết lại sau khi blog bảo trì thì mất tiu)

   Lúc trước, qua nhà chú Út thăm ông nội, Khi vào nhà kho của chú thì thấy chú ngựa sắt già cũ kĩ nằm trong góc kho, chắc đã từ lâu nó không còn được sử dụng nữa.

   Trước đây có thấy ông còn chạy nó sau này ông già yếu thì nó thuộc quyền sở hữu của chú Út, nhìn dáng vẽ nó toát lên vẽ đẹp độc đáo. Tôi liền đi tìm chú Út để xin nó. Chú út đồng ý "cái rụp".

"Cháu đem đi đâu thì đem, đỡ chật kho"

   Tôi liền đem nó về nhà trong lòng lân lân vui sướng, sau khi tắm rửa cho chú ngựa, tôi quyết định phục chế nguyên bản nó. Sau vài tuần tìm hiểu giá cả và tìm phụ tùng origin, chi phí phục chế đắt gấp 20 lần bản thân nó.

   Tôi qua nhà chú xin ý ông tôi về việc phục chế chú ngựa sắt. 

"Ông ơi, cháu xin phép ông được phục chế chú ngựa sắt trong kho nhé ông"

   Ông nhíu mày và hỏi ?

"Cháu phục chế nó để bán nó à ?"

   Tôi tròn xoe mắt hỏi lại ông ?

"Sao ông nghĩ vậy ạ ?"

   Ông trả lời !

"Trước đây chú Út cháu cũng có lần xin ý ông phục chế chiếc xe lại để bán nó, ông không cho."

   Giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện, ông kể tiếp.

"Trong những năm chiến tranh cuộc sống thiếu thốn, dân đói khổ. Nhà ai có được 1 chú ngựa sắt là khá dữ lắm rồi, ông ví nó như kỹ vật của gia đình, nó như con heo nái hay con trâu của nhà nông mình vậy ! Nhờ có nó ông đã nuôi đủ nhà chín miệng ăn và trở nên khắm khá sau này. Nghe tin chú Út con đòi bán nó lòng ông buồn rười rượi."

   Tôi nhìn ông triều mến đáp.

"Cháu không bao giờ bán chú ngựa này đâu, cháu muốn phục chế chú ngựa này là muốn gìn giữ muôn đời sau cái kỹ vật của ông bà đễ lại"

   Tôi nhìn trong khóe mắt ông ánh lên niềm vui vô bờ bến. Ông còn dặn thêm.

"Cháu là gì thì làm nhớ đừng tốn kém quá nhé cháu !"

Tôi trả lời ngay.

"Vâng ạ" 

   Nếu ông biết chi phí phục chế nó đắt gấp 5 lần giá trị của nó và hơn 1 tháng lương của tôi chắc ông không vui nổi.

   Sau hơn 1 tháng phục chế thì nó "keng xà beng".








   Sau khi hoàn chỉnh tôi cưỡi nó đén nhà chú Út cho ông xem nó, Ông rất vui sướng khi thấy kỹ niệm ngày đầu tiên cưỡi nó tràn về. Ông muốn được cưỡi nó 1 lần nữa nhưng vì sức khỏe không cho phép ông đành ngắm nó vậy. Trong lòng tôi thì cũng khó tả tâm trạng lúc đó.
   Giờ ông đã đi xa, kỹ vật ông để lại cho tôi tôi vẫn gìn giữ nó. Tôi lập kế hoạch hẳn hoi, thứ 7 và chủ nhật đi cafe hay vi vu thì cưỡi nó, khi đi du lịch bụi gần cũng cưỡi nó đi.