Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Ngựa sắt già nua ! (Viết lại sau khi blog bảo trì thì mất tiu)

   Lúc trước, qua nhà chú Út thăm ông nội, Khi vào nhà kho của chú thì thấy chú ngựa sắt già cũ kĩ nằm trong góc kho, chắc đã từ lâu nó không còn được sử dụng nữa.

   Trước đây có thấy ông còn chạy nó sau này ông già yếu thì nó thuộc quyền sở hữu của chú Út, nhìn dáng vẽ nó toát lên vẽ đẹp độc đáo. Tôi liền đi tìm chú Út để xin nó. Chú út đồng ý "cái rụp".

"Cháu đem đi đâu thì đem, đỡ chật kho"

   Tôi liền đem nó về nhà trong lòng lân lân vui sướng, sau khi tắm rửa cho chú ngựa, tôi quyết định phục chế nguyên bản nó. Sau vài tuần tìm hiểu giá cả và tìm phụ tùng origin, chi phí phục chế đắt gấp 20 lần bản thân nó.

   Tôi qua nhà chú xin ý ông tôi về việc phục chế chú ngựa sắt. 

"Ông ơi, cháu xin phép ông được phục chế chú ngựa sắt trong kho nhé ông"

   Ông nhíu mày và hỏi ?

"Cháu phục chế nó để bán nó à ?"

   Tôi tròn xoe mắt hỏi lại ông ?

"Sao ông nghĩ vậy ạ ?"

   Ông trả lời !

"Trước đây chú Út cháu cũng có lần xin ý ông phục chế chiếc xe lại để bán nó, ông không cho."

   Giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện, ông kể tiếp.

"Trong những năm chiến tranh cuộc sống thiếu thốn, dân đói khổ. Nhà ai có được 1 chú ngựa sắt là khá dữ lắm rồi, ông ví nó như kỹ vật của gia đình, nó như con heo nái hay con trâu của nhà nông mình vậy ! Nhờ có nó ông đã nuôi đủ nhà chín miệng ăn và trở nên khắm khá sau này. Nghe tin chú Út con đòi bán nó lòng ông buồn rười rượi."

   Tôi nhìn ông triều mến đáp.

"Cháu không bao giờ bán chú ngựa này đâu, cháu muốn phục chế chú ngựa này là muốn gìn giữ muôn đời sau cái kỹ vật của ông bà đễ lại"

   Tôi nhìn trong khóe mắt ông ánh lên niềm vui vô bờ bến. Ông còn dặn thêm.

"Cháu là gì thì làm nhớ đừng tốn kém quá nhé cháu !"

Tôi trả lời ngay.

"Vâng ạ" 

   Nếu ông biết chi phí phục chế nó đắt gấp 5 lần giá trị của nó và hơn 1 tháng lương của tôi chắc ông không vui nổi.

   Sau hơn 1 tháng phục chế thì nó "keng xà beng".








   Sau khi hoàn chỉnh tôi cưỡi nó đén nhà chú Út cho ông xem nó, Ông rất vui sướng khi thấy kỹ niệm ngày đầu tiên cưỡi nó tràn về. Ông muốn được cưỡi nó 1 lần nữa nhưng vì sức khỏe không cho phép ông đành ngắm nó vậy. Trong lòng tôi thì cũng khó tả tâm trạng lúc đó.
   Giờ ông đã đi xa, kỹ vật ông để lại cho tôi tôi vẫn gìn giữ nó. Tôi lập kế hoạch hẳn hoi, thứ 7 và chủ nhật đi cafe hay vi vu thì cưỡi nó, khi đi du lịch bụi gần cũng cưỡi nó đi.
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét